Thứ Sáu, 2 tháng 1, 2015

Cố lên! Ai-chan!

Tôi yêu tất cả những gì thuộc về Ai.Đôi mắt trầm buồn nhưng đọng lại chút vẻ ngây ngô, ngờ nghệch; khuôn mặt lạnh lùng; học vấn uyên bác, dáng vẻ điềm đạm,…Tất cả những nét đáng quý ấy đâu có thể dễ dàng gặp được trên thế giới đầy cạm bẫy này.Tôi yêu tất cả những nét ấy cho dù có người luôn ghét bỏ nó, bởi nó là thứ đáng giá trong cuộc đời…
Đã bao giờ Ai nhỏ nước mắt trước mặt mọi người chỉ vì nỗi buồn thoáng qua chưa?Dù chịu nhiều đau khổ nhưng cô vẫn luôn lạnh lùng.Vậy cô có khóc không?Câu trả lời là có.Cô đã khóc khi nhớ về chị gái mình,nhớ về hình ảnh cuối cùng của chị.Haibara luôn muốn chịu đau khổ một mình,không muốn thể hiện ra.Cô tự dằn vặt mình bởi vì cô mà mọi người xung quanh cô gặp nguy hiểm.Cô thích Shinichi mà không thể hiện ra.Khi buồn,cô không khóc um lên”trời ơi tôi khổ quá!”, mà ngược lại,cô vẫn khóc nhưng nước mắt chảy vào trong tim.Haibara buồn nhưng vẫn tỏ ra mạnh mẽ.
Buồn,cô không mít ướt như Ran,Kaz hay Ayumi mà chỉ lặng lẽ khóc thầm.Khi vui,cô cũng không cười toe toét mà chỉ mỉm cười trong chốc lát.Nụ cười ấy màu nhiệm làm sao.Nó đã làm dịu đi cái vẻ lạnh lùng của cô,làm tan tuyết trong trái tim cô,như tia nắng sau cơn bão vậy.
Haibara lạnh lùng nhưng không hề vô cảm.Nếu vô cảm thì liệu cô có biết đau, biết buồn không?Cô không hề vô cảm.Cô vẫn yêu ,yêu một cách thầm lặng,yêu mà không dám với tới.Cô yêu Shin nhưng lại luôn phủ nhận điều đó.Cô luôn chờ Shin cho dù vẫn biết rằng trái tim Shin chỉ có mình Ran mà thôi.Đau lắm,buồn lắm nhưng cũng không thể làm gì được vì cô chỉ là kẻ thứ ba,là người đến sau.Cô dám hi sinh tính mạng mình mà đến gặp kẻ thù khi Shin đang gặp nguy hiểm.Liệu đấy có thể gọi là vô cảm không?Màu xám,gam màu buồn không lối thoát…
Ran và Haibara hoàn toàn không giống nhau…
Nếu Ran ấm áp thì Haibara lạnh lùng.Nếu như Ran là ánh nắng mặt trời thì Haibara là bông tuyết mùa đông.Nếu như Ran là cái rực rỡ của mùa hè thì Haibara là cái ảm đạm của mùa đông.Nếu như Ran là sắc đỏ tươi trẻ thì Haibara là sắc xám buồn….Ran và Hai luôn đứng ở hai cực đối nhau về tính cách.Khi buồn cũng như khi vui,Ran đều để lộ ra ngoài mặt nhưng Ai thì không.Cô giấu tất cả vào bên trong trái tim mình mà không thể hiện ra.Nhưng có một điểm chung giữa hai cô gái này…Họ sẽ luôn chờ đợi Shin,chờ bóng dáng người mà họ yêu mến.
Nếu Ran là mùa xuân thì Hai là mùa đông.Nếu Ran là ngọn lửa thì Hai là băng tuyết.Trái tim họ không giống nhau…Ran luôn mở rộng trái tim mình cho gió ùa vào.Còn Haibara chỉ dám lặng im, không dám mở cửa tâm hồn mình vì cô đã phải chịu quá nhiều đau khổ, bởi đôi vai bé nhỏ kia đang phải gánh lên quá khứ đau lòng.
“Mình đã biết là…từ khi rời khỏi tổ chức, trên thế gian này làm gì có chỗ cho mình”
Không phải vậy đâu, bạn vẫn luôn có chõ trong thế giới này…,và …bạn cũng đã có những người bạn tốt rồi đấy Ai. “Tình bạn không phải là một cái máy bán nước ngọt, còn bỏ tiền thì còn nước uống,không bỏ tiền thì nước sẽ không chảy ra”.Đúng vậy Ai àh.Tình bạn là một thứ đáng giá và linh thiêng.Ngay lúc này đây ,bạn đã có cho mình thứ quý giá ấy rồi.
“Chia tay là lưỡi dao xé nát lòng kẻ ở người đi”
Hãy quên tất cả những đau buồn trước đây đi Ai, tuy đó có là lưỡi dao xé nát lòng người đi chăng nữa nhưng chỉ cần cố gắng vượt qua thì bạn vẫn có thể làm dược.Cố lên! Ai-chan!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét